Lục Xuyên thở gấp, có lẽ vì tiếp xúc gần gũi trong không gian kín khiến anh càng nhạy cảm hơn, đến nỗi cảm giác nhè nhẹ trên vết sẹo kia như dòng điện li ti dọc theo xương sống lan xuống, khiến thần kinh anh căng cứng không kiểm soát được.
c.uối cùng, anh giữ lại bàn tay cô đang trượt xuống vai, cố gắng nhẫn nại nói:
“Thật sự không ảnh hưởng gì đâu, không cần xem nữa.”
Nghĩ một chút anh lại nói thêm: “Nếu em thật sự bận tâm, thì bệnh viện cũng từng khuyên anh làm điều trị, ví dụ như cấy ghép da chẳng hạn. Anh có thể...”
Anh do dự trong chốc lát, c.uối cùng lại kiên định gật đầu: “Nhìn thấy những vết sẹo này, em có thấy áp lực không? Bệnh viện có thể xử lý được, không phải vấn đề lớn đâu.”
Thực ra vẫn cần một quá trình dài, phẫu thuật nhiều lần, kèm theo sức hồi phục và khả năng chịu đau cực kỳ tốt. Nhưng lúc này Lục Xuyên chỉ nói lướt qua như không, chỉ điều chỉnh lại nhịp thở, chân thành nói:
“Anh hy vọng khởi đầu giữa chúng ta, không bắt nguồn từ áy náy hay biết ơn.”
Cảm xúc quá mạnh mẽ và nặng nề sẽ khiến con người mệt mỏi, rồi c.uối cùng sẽ sụp đổ. Anh không muốn như vậy.
Nhưng với Tống Đàm mà nói, áp lực duy nhất chính là thể chất của Lục Xuyên quá tốt, lại quá nhạy cảm với linh khí. Những vấn đề này có thể xử lý, thậm chí có thể chữa lành, với cô thì hoàn toàn không thể gọi là áp lực.
Linh khí vừa rồi chẳng đáng là bao, nhưng lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943559/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.