Lục Tĩnh vừa dứt khoát đưa ra quyết định, thì Tống Đàm lại khuyên ngược lại: “Cái xe bán tải của con cũng già rồi, ngồi chắc không êm như xe của Lục Xuyên đâu.”
“Không sao hết!” Lục Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột: “Đường nhựa hết rồi mà, bằng phẳng lắm. Với lại dì cũng không bị say xe.”
Bà đã nói vậy rồi, Tống Đàm cũng nổ máy xe luôn. Kỹ năng lái của cô vốn được rèn giũa qua những con đường núi gập ghềnh, ổ voi ổ gà đều có thể tránh trong tích tắc, huống hồ bây giờ đang chạy trên đường nhựa phẳng lì, lại càng êm ru như lướt gió.
Chỉ là tâm trí của Lục Tĩnh lại không đặt vào chiếc xe, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Tống Đàm, nhìn sao cũng thấy thích, chỉ thấy cô nắm vô lăng thôi mà đã thấy khí chất ngời ngời.
Một lúc sau, bà hỏi: “Đàm Đàm, có cần dì mua vài bộ đồ mới cho không? Tết đến rồi, cũng nên ăn diện một chút chứ?”
“Hả?” Tống Đàm hơi ngơ ngác: Ăn diện làm gì cơ? Nhưng rồi cô lại phản ứng, lười biếng nói: “Cũng được, sao cũng được ạ. Chủ yếu là mua cho cha mẹ con thôi.”
“Gì cũng được thì tức là được rồi ha.” Lục Tĩnh gật đầu: “Vậy con có thích mặc váy không? Mang giày cao gót được không?”
Tống Đàm: …
Thật ra mà nói, mặc váy thì cũng chẳng vấn đề gì, nhưng giày cao gót thì…
“Giày cao gót thì không cần đâu ạ, con quen đi giày thể thao hơn.”
Mà nếu nghĩ kỹ lại thì… mua một đôi giày cao gót vào mùa xuân cũng không tệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943552/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.