Nghĩ theo lời Chu Tân một chút, dì Cả xưa nay tiết kiệm cũng phải thừa nhận:
“Đúng là cũng tốn tiền thật đấy… mà cái biển hiệu này có cần thiết phải làm lại không chứ? Có ảnh hưởng gì đâu, chắc chắn, dễ nhận là được rồi.”
Thao Dang
“Giờ làm cho đồng bộ hết, tốn biết bao nhiêu tiền, không ít người đến chợ còn loay hoay mãi không tìm ra được cửa hàng của ai.”
Làm buôn bán, dì Cả cũng có cái nhìn thực tế về thị trường, lời bà nói ra tuy không một mực ca ngợi, nhưng thật sự rất có giá trị tham khảo.
Giờ thì cô Haing bằng nhận xét, lời khen cũng đầy dụng ý.
“Nhưng người ta cũng làm việc thực tế thật đấy, nhìn con đường nhựa ngoài cổng xem, sửa đẹp biết bao nhiêu! Đàm Đàm nói hồi trước chở dưa hấu, phần gầm xe phải lót rơm hoặc phải đặt vào ghế sau trong thùng giấy.”
“Giờ thì không cần nữa, đường bằng phẳng thẳng tắp, làm vừa nhanh vừa tốt… chứng tỏ người ta là lãnh đạo mà làm việc phải suy xét ba phần, lo trước lo sau cho dân.”
Lão Dương im lặng nghe: …
Lãnh đạo và thư ký Vương ngồi nghe cũng im lặng: …
Thư ký Vương tức muốn ngất.
Gì thế này! Đường này rõ là do anh ta đích thân theo sát, sao công lao lại thành của thành phố hết vậy?! Thành phố Vân đúng là có kế hoạch sửa đường từ trước, nhưng ngân sách thành phố nghèo xơ xác, đào đâu ra tiền để khởi công? Không phải nhờ bọn họ làm cầu nối sao?!
Thư ký Vương không nhịn được liếc lãnh đạo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943521/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.