Nếu là chuyện khác thì thôi, anh Đỗ chỉ cười cười cho qua.
Nhưng tóp mỡ đang ngay trước mặt bọn họ đấy!
Trước cám dỗ này, thiết huyết nam nhi nào dám nói mình không hề động lòng?
Vì vậy anh ta gật đầu trịnh trọng:
“Một mình tôi cũng ăn được nửa thau!”
Hơ trời ơi!
Mọi người nhìn anh ta với ánh mắt... không bình thường rồi đó.
Cả thau cũng chỉ là cái chậu inox nhỏ nhỏ, đám này gộp lại mười người đàn ông, mà anh ăn một mình nửa thau, còn lại tụi tôi ăn gì?
Uống gió Tây Bắc à?!
Tiểu Tôn lập tức bước lên một bước, cầm lấy cái thau trong tay Tống Đàm:
“Khách sáo quá rồi! Mấy việc nhỏ xíu này không đáng gì… Nào nào, thau nặng, để tôi cầm giúp cô!”
Cả đám đang tụ lại ở cửa vừa ăn vừa tán chuyện, thì đột nhiên ở cổng sân lại có người lách vào, là Chu Tân vừa mất dạng ở cửa bếp đó mà giờ lại quay lại!
Mà sau lưng anh ta còn có hai người đàn ông trung niên, nhìn kỹ thì hình như là hai người phụ trách thu mua bên chính quyền thành phố lần trước từng đến nhà họ…
Ôi trời đất!
Lần trước đến ăn uống no say một trận, về thì một câu chuyện thu mua cũng không nhắc tới, giờ quay lại cũng chẳng nói năng gì, đã định sẵn vào là ăn luôn rồi?
Khoan đã!
Vài người dẫn đầu chắc là chủ cũ của mấy chú chó công vụ rồi. Nếu mấy người này là một phe với bên thu mua, chẳng lẽ họ được điều lên tỉnh rồi sao?
Tống Đàm cau mày, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943517/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.