Tiếng cười “phù phù khì khì” của Tần Vân vang vọng khắp cánh đồng trống trải.
Hà Huống thì cố nhịn tiếng cười, nhưng vai thì run run, lưng thì gập xuống, sợ đứng thẳng sẽ không kìm được mà ngửa mặt cười ha hả…
Lục Xuyên thì thật sự không thể chấp nhận được kiểu thiên vị rõ ràng này, đành phải nghiêm túc nói:
“Sức tôi khỏe hơn hai người họ nhiều, làm mấy việc nặng thì không sao cả.”
“Tôi biết mà tôi biết mà.” Tống Đàm hoàn toàn tin điều đó, làm gì có ai hấp thụ linh khí rồi mà cơ thể không tốt lên chứ.
Nhưng mà…
“Cơ mà chỗ này có bao nhiêu việc nặng đâu? Với lại, anh đang làm chẳng phải là việc nặng sao? Lá củ cải này thô ráp lắm đó.”
Cô vừa nói chuyện vừa nhanh tay nhổ củ cải, chẳng mấy chốc đã nhổ xong hai luống. Rồi ngẩng đầu nhìn Tần Vân với Hà Huống mà cả buổi vẫn chưa tiến triển mấy, không nhịn được thở dài:
“Thật may là giờ hai anh có thể viết sách kiếm tiền, chứ không thì vào xưởng bắt vít chắc chịu không nổi đâu… Ngày mai tiệc sát trư thái nhớ ăn nhiều thịt vào, tăng tí sức nha!”
Lần này, đến lượt Lục Xuyên cười lớn.
…
Niềm vui nơi nhà họ Tống lan tỏa giữa ruộng đồng, trong khi ở Ninh Thành, trong trụ sở đội cứu hỏa, cấp trên đang hỏi hai người lính trẻ trong phòng:
“Bên đó họ thành tâm gửi thiệp mời rồi, hai cậu có muốn đi không? Nếu đi thì tôi sẽ đặc cách cho nghỉ một ngày. Không chỉ bên cứu hỏa đâu, bên vũ trang cũng vậy.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943496/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.