Lão Chúc chẳng hề ngại ngùng, lập tức nghênh đón:
“Đúng thế, Chúc Quân là cháu gái tôi… Mấy người bên cạnh đây đều là huynh đệ kết nghĩa từ thời trẻ của tôi, còn có cả bà con họ hàng nữa… Lần này mặt dày kéo tới đông quá, quấy rầy rồi nhé!”
“Ôi dào!” Ngô Lan nào có để bụng. “Nói gì thế không biết? Bí thư Tiểu Chúc chính là người trong nhà, đã đến rồi thì đều là người thân cả… Mau mau, ngoài trời lạnh lắm, vào nhà ngồi nào! Phòng lớn hôm nay đã nhóm lò sưởi rồi đấy ạ!”
Chắc là do ngồi trong xe lâu, mấy người vừa đến ai cũng ăn mặc khá phong phanh, Ngô Lan còn lo lắng hỏi:
“Có mang đồ dày theo không ạ? Không có thì để tôi lấy cho mấy cái quần bông giả da mặc cho ấm nhé?”
Nhà vẫn còn mấy chục cái quần bông giả da chuẩn bị phát quà Tết, chưa kịp gửi đi đâu!
Vừa định dẫn người vào nhà, thì bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ ô tô, chiếc Audi đen thứ năm giống hệt mấy chiếc trước chầm chậm đỗ ngay trước cổng sân.
Đợi xe dừng hẳn, cả nhà họ Tống đều sững người. Bởi vì tài xế vừa mở cửa bước xuống, dáng đứng thẳng tắp, tay thuận tiện mở cửa sau, còn khom người che đầu cho người bên trong.
Động tác ấy mượt mà tự nhiên, như thể đã làm đến hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, khiến đám người trong sân nhìn mà há hốc mồm.
Trời đất ơi! Bọn họ suốt ngày quanh quẩn ở làng, đã từng thấy ai mà con cháu phục vụ ông lão kiểu này chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943453/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.