Tống Đàm đoán không sai, hơn 50 đơn vị tham gia, mà giám khảo lại không chỉ nếm một miếng rồi đi, mà còn phải phân tích ưu nhược điểm, thậm chí mấy người chuyên môn sâu còn tiện miệng góp ý luôn cả hướng lai tạo và phương pháp trồng trọt.
Như vậy, dù gian hàng có nhỏ cỡ nào, cũng phải tốn kha khá thời gian mới xong.
Cô liếc nhìn quanh gian hàng số 7, mấy gian hàng nhỏ gần đó người ta đều đã buông điện thoại, nằm dài chờ đợi, trông chẳng có lấy chút tinh thần.
Còn cô? Rất bận! Kiều Kiều thì vẫn còn ở khu trưng bày máy móc nông nghiệp, cùng cậu bạn học sinh cấp ba vui vẻ thử mấy cái vô lăng, thao tác trên bảng điều khiển. Dù mấy cái xe này không nổ máy, không di chuyển được, nhưng bọn trẻ vẫn mê mẩn chơi đùa, nghiên cứu kỹ lưỡng chẳng kém gì lái thật.
Tống Đàm đành phải gọi về:
“Buổi trưa chắc phải ăn muộn, hai đứa chạy qua hậu cần xem có lấy được ít gia vị về không, tiện thể tìm thử có cái gì ăn được không, kiếm chút đồ ăn lót dạ trước.”
Cậu thiếu niên áo xanh lá đi cùng Kiều Kiều sững người:
“Chị gái ơi, chị tưởng chỗ hậu cần cái gì cũng có à?”
Tống Đàm nghi hoặc:
“Không phải hôm qua nhân viên bảo rồi à? Đến phần khán giả chấm điểm là mình phải tự nấu nướng hấp dẫn người ta chấm điểm cao còn gì?”
“Không có, không có đâu!” Cậu thiếu niên lắc đầu lia lịa, rõ ràng đã có kinh nghiệm qua mấy kỳ triển lãm này:
“Gia vị thì chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943433/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.