So với những gian hàng hoành tráng bán trái cây, các gian hàng nhỏ của những trung tâm nghiên cứu và cơ sở lai tạo lại trông khiêm tốn hẳn.
Nhân viên hướng dẫn đã quá quen với cảnh này, nên nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì:
“Đừng nhìn mấy gian trái cây kia làm lớn, trữ hàng nhiều mà tưởng thật. Dù sao, đến được vòng sơ tuyển thì có khi chưa chắc họ đã vào nổi vòng trong đâu.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần lọt vào được vòng sơ tuyển này là có cái mác rồi. Chứng minh hương vị đồ nhà họ ổn định, thế là các nhà phân phối, siêu thị lớn sẽ bắt đầu để mắt tới.”
“Vậy nên mấy năm sau chỉ cần giữ được danh tiếng, hàng hóa tiêu thụ cũng không thành vấn đề nữa.”
Anh ta thở dài một hơi, rồi lại cười nói khích lệ:
“Thế nên, dù gian hàng nhỏ cũng đừng lơ là. Thời buổi bây giờ, ‘rượu ngon sợ ngõ hẹp’ mà!”
Tống Đàm hoàn toàn hiểu được ý này.
Nhà cô nếu không có Kiều Kiều kéo truyền thông, dù có sản phẩm tốt đến đâu, hồi vốn cũng chẳng thể nhanh như vậy. Đừng nói là vốn lớn, ngay cả khi cô có linh khí trong người, cũng chỉ dám dè dặt lấy mấy chục ngàn trong nhà làm thử nhỏ lẻ.
Nhìn quanh một vòng, các gian hàng nhỏ trưng bày đều rất đơn giản. Mấy cái bàn ghép lại, phủ lên tấm vải đỏ mỏng miễn phí của hội chợ, cạnh đó để vài cái khay đựng hàng… Nói thật, nhìn chẳng khác gì quầy hàng trong siêu thị.
Một bên còn có chuẩn bị sẵn bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943432/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.