Phải nói rằng, Kiều Kiều thật đúng là đứa trẻ nghe lời.
Đã bảo không cần mang hành lý, cậu thật sự chỉ mang mỗi cái điện thoại và sạc pin, nhẹ tênh leo lên ghế phụ, rồi còn cẩn thận thò đầu ra ngoài, cười ngoan ngoãn chào to:
“Cha mẹ, giáo sư Tống, bà Đường, thầy Tần, ông chú Bảy, thím Liên Hoa, anh Yến Bình, chị Điền Điềm… con đi thủ đô với chị đây ạ! Chị ấy là con gái, đi xa một mình không an toàn đâu!”
Câu c.uối nói ra mà khí thế đầy an toàn, nghe y hệt lời thoại học trên TV.
Trương Yến Bình nghe mà không nhịn được lườm một cái:
“Em biết lái xe không mà đòi theo? Thà mang anh đi, còn có thể đổi lái đỡ mệt.”
Kiều Kiều lập tức tự hào vênh mặt:
“Nhưng em chăm chỉ mà! Em có thể khiêng hành lý giúp chị! Anh ấy mà, lười biếng lắm luôn đó!”
Trương Yến Bình: ?!
Gì gọi là lười? Người ta gọi là lao tâm chứ không phải lao lực nhé! Cái nào mới là nhân tài quý hiếm, nói nghe coi?!
Còn Tống Đàm, cái người chuyên bênh vực “cục cưng” này, chỉ bình tĩnh nhắc nhở:
“Không được thò đầu ra ngoài cửa sổ.”
Sau đó, chiếc xe bán tải cũ kỹ rồ máy, gầm gào một tiếng rời khỏi sân nhà họ Tống.
Nhà đông người là thế, nhưng lúc này, tất cả đều trầm lặng, dõi theo chiếc xe khuất bóng mà chẳng ai nói lời nào.
…
Trên núi vào mùa đông, sương mù lững lờ khắp nẻo đường quanh co. Chiếc xe bán tải ngày xưa từng xóc nảy, giờ đã sửa sang không còn dằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943422/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.