Bí thư Tiểu Chúc và bà Đường vừa nói xong, Tống Đàm lập tức động lòng rồi.
Hơn 30 mẫu đất, diện tích cũng đâu phải nhỏ. Mặc dù chỗ đó đám trà đã hoang tàn hết, không thể khôi phục, nhưng trồng cây thì đâu có ảnh hưởng gì.
Làm hẳn một vườn trồng hồng, trồng thêm mấy giống hồng hỏa tinh, dựng luôn một xưởng nhỏ sản xuất hồng khô…
Nghe thôi đã thấy ổn thỏa vô cùng!
Đến lúc đó, xưởng có thể tuyển thêm người ở làng Thạch Đầu Pha, vậy là giải quyết được bài toán nhân lực cho hơn 300 mẫu đất đang thuê luôn, một mũi tên trúng hai đích!
Nghĩ lại trước đây, bản thân nào là thuê núi, thuê đồi, thuê bãi sông… so ra, chỗ 30 mẫu này đúng là bé như cái mắt muỗi.
Nhưng… Tống Đàm giờ lại có thêm tham vọng rồi, nếu đã gần như gom hết đất của nửa cái làng Thạch Đầu Pha, sao không tính luôn việc gom cả mấy khoảnh đất có chủ lẫn vô chủ từ làng mình đến tận Thạch Đầu Pha nhỉ? Chỉ có điều… thế thì không còn là mấy trăm mẫu nữa rồi. Tống Đàm tạm gác lại ý định đó, nghiêm túc nói:
“Được rồi, nếu giá cả hợp lý thì 30 mẫu này cứ bao luôn đi.”
“Tiện thể xem quanh đó còn mảnh đất nào lẻ tẻ gom vào luôn, sau này dựng xưởng sản xuất hồng khô cũng dễ tuyển nhân công.”
Bí thư Tiểu Chúc giơ ngón cái cái rụp:
“Quả nhiên cô thông minh! Cái bánh vẽ này mà vẽ ra rồi, xem còn ai dám lén lút làm càn!”
Gần Tết rồi, bí thư Tiểu Chúc tính tình dứt khoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943421/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.