Sáng sớm thứ Hai, Tống Đàm đã thu xếp sẵn sàng, chuẩn bị lên thành phố tham gia buổi bình chọn “Tiểu Nông Nhân”.
Ngô Lan còn muốn giúp cô ăn mặc cho ra dáng một chút, kết quả vừa lục tủ ra… ngoài mấy chiếc áo bông đại hạ giá từ hồi dọn kho với mấy cái áo phao cũ kỹ, thì chẳng còn món nào ra hồn.
Cái duy nhất trông còn tạm coi là “thời trang trẻ trung” thì lại là chiếc áo khoác cô mặc lúc c.uối tháng Hai về nhà, mua giá khuyến mãi có 79 tệ, mà giờ cũng sờn cũ rồi.
Thế là c.uối cùng, vẫn phải mặc áo phao thôi.
“Lạnh không đó? Thật không lấy cái áo bông đi hả? Hôm qua cô phóng viên còn gửi ảnh cho con đó, buổi bình chọn toàn đứng ngoài trời đấy!”
Tống Đàm lắc đầu:
“Không cần, con không sợ lạnh mà.”
Linh khí dưỡng thân, hồi mới xuất viện cô đã không còn sợ lạnh như người thường nữa, bây giờ lại càng khỏe như trâu, nhiệt độ xuống âm ba, âm bốn độ, chỉ cần mặc mỗi áo thun dài tay với cái áo phao ba lớp là đủ, nếu không phải tay chân lúc nào cũng ấm nóng, Ngô Lan đã bắt cô mặc thêm áo giữ nhiệt từ lâu rồi.
Giữa mùa đông lạnh buốt, mà lại đi theo phong cách thuần nông giản dị, Tống Đàm cũng lười bày vẽ, thẳng thắn khoác luôn cái áo phao màu xanh lục huỳnh quang lên người, mà hàng khuyến mãi giá rẻ thì toàn cái màu chói mắt kiểu này thôi!
Ngô Lan nhìn nhìn, c.uối cùng lại thấy cũng hài lòng:
“Màu này cũng đẹp mà, nhìn mặt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943413/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.