Vân Vân nhướng mày, mở miệng chửi ngay:
“Con nhóc ranh, nói năng còn ra vẻ lắm chuyện nữa, nói mau, đừng có vòng vo tam quốc với chị! Không nói chị gọi thẳng về nhà đấy!”
Đầu dây bên kia, Vân Đóa lập tức mất bình tĩnh, lắp ba lắp bắp:
“Cái đó... hè năm ngoái ấy, cha gọi về bảo là có người ưng rồi, sẵn sàng chi 25 vạn để ‘dẫn’ em đi…”
Vân Vân nhíu c.h.ặ.t mày, im lặng.
Cô không nói thì Vân Đóa càng trôi chảy:
“Tất nhiên em không đồng ý, hè năm ngoái em cũng không có về. Nhưng cha không phải mê cái app Tremor à? Quay video quay mấy đứa em Vân Sơn với Vân Hải, thế là có người tên là Sơn Nguyệt tìm đến. Người ta nói kiểu như Vân Sơn, Vân Hải này, ở trong nước kiếm ‘đối tượng’ chỉ năm vạn thôi.”
“Xuất ngoại thì giá hẳn tám vạn tám.”
Nhắc đến chuyện này, Vân Vân chỉ thấy buồn nôn!
Trước đây bọn họ còn chỉ làm trong vùng, về sau mấy cái clip ngắn nổi lên, cha mẹ cô ngày ngày ôm điện thoại lướt không rời tay, đến mức cô cũng suốt ngày thấy mấy cái clip kiểu [Tìm một mái ấm cho người khuyết tật], dán giá rõ ràng, bao nhiêu tuổi, tình trạng thế nào, đã từng sinh con chưa, sính lễ mấy vạn… Mà nói là sính lễ, thực chất đều ghi thêm một dòng [Giao tiền một tay, dẫn người một tay]...
Thế mà, người hỏi mua không thiếu! Lâu dần thành chuỗi làm ăn lớn luôn, c.uối cùng còn chĩa cả cái ý định đó lên đầu Vân Sơn và Vân Hải.
Chúng nó mới có 14 tuổi thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943408/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.