Bà Đường ngạc nhiên hỏi:
“Cái trên ghế sofa nhà cô là tấm phủ à? Chứ không phải vải ghế nguyên bản sao?”
Lúc bà mới vào phòng khách, bị đám màu mè hoa hòe đập vào mắt, còn tưởng đó là thẩm mỹ đặc trưng của vùng nông thôn, đến nỗi không dám nhìn kỹ.
Ngô Lan bĩu môi, tỏ ra khinh thường:
“Không phải à! Đám trẻ con bây giờ toàn chú trọng hình thức, nào là sofa màu kem, màu trắng sữa, đẹp thì đẹp thật nhưng dễ dơ c.h.ế.t đi được! Cô giáo Đường nghĩ mà xem, mình từ ruộng về, mệt lả người muốn nằm xuống nghỉ chút, vừa ngồi lên là nguyên dấu bẩn một mảng...”
Nói tới đây, bà càng đắc ý:
“Sau đó tôi trải tấm vải giường vải thô cũ này lên, tiện ghê luôn! Không phải giặt vỏ sofa nữa!”
Tống Đàm bó tay:
“Mẹ ơi… cái đó là vỏ sofa co giãn, con nhờ Triệu Phương Viên đặt hàng giúp, chỉ cần tháo ra giặt sạch rồi dùng dây thun kéo lại là xong rồi mà…”
Vậy mà c.uối cùng một tấm vải thô dân dã giải quyết mọi vấn đề, cô đành phải giả bộ như vỏ sofa không tháo được nữa.
Ngô Lan: …
Bà mẹ bướng bỉnh ngẩng cao đầu:
“Thì tấm vải thô này chẳng phải cũng đẹp đấy sao? Ai đến nhà cũng khen màu sắc rực rỡ hết!”
Bà Đường thật sự không biết nên nói gì luôn.
Thực ra đúng là vậy, hôm bà đến, trong lòng cũng từng thầm than.
Phòng khách nhà Tống Đàm bà từng tham quan rồi: sáng sủa, thông thoáng, ánh sáng tự nhiên đầy đủ, bố trí hợp lý, nội thất phối màu ấm áp nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943395/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.