Ngô Lôi chẳng biết gì cả, anh ta đang lái xe ba bánh quay lại thu dọn đồ đạc thì nghe được chút tin tức bát quái do Trương Yến Bình kể lại.
[Ba anh em hiếu thuận cảm động trời đất, ông cha dùng vá múc phân dạy dỗ tận tình.]
Hở? Hả! Ớ… vãi, kích thích thật!
Anh ta ôm chăn c.uộn lại nhét vào túi nilon, lúc này mới lưu luyến ngoái đầu nhìn căn phòng mình từng ở, mang theo một bụng tin sốc mà luyến tiếc rời đi.
Kiều Kiều đang vừa mới trải một tờ giấy tuyên trắng tinh ra, thấy vậy liền tò mò hỏi:
“Ơ, anh Ngô Lôi, anh sắp đi hả?”
“Cũng không hẳn là đi.”
Ngô Lôi thở dài:
“Cũng tại cha anh, cứ nói mãi là anh ở đây không tiện, nói suốt ngày suốt đêm, ép anh phải dọn về trại chăn nuôi... ở đâu mà chả giống nhau cơ chứ!”
Ở nhà cô Út, sáng dậy ăn cơm tiện biết bao!
Trương Yến Bình thầm nghĩ: Tất nhiên là không tiện rồi!
Chỉ với cái đầu óc này, đi làm thuê thì chẳng có tương lai gì đâu, cha mẹ cậu đang cố vắt óc giúp cậu vạch ra một con đường đấy!
Nuôi bò nuôi dê tốt biết bao, công việc nhàn, lương cao, còn tốt cho sức khỏe, sướng biết chừng nào!
Nếu cứ ở đây, không thể trông coi bò dê ban đêm ở trại được, thì lấy đâu ra kinh nghiệm? Cậu trai à, vẫn nên nghe lời cha mẹ đi! Trương Yến Bình già đời gật gù trong bụng.
Tuy Ngô Lôi có đủ thứ chưa tốt, nhưng anh ta có một điểm mạnh, đó là dù có lẩm bẩm, than phiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943363/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.