Kiều Kiều thở dài một cách chân thành.
Mùa hè và thu trên núi có bao nhiêu là chủng loại rau quả! Đậu đũa mùa thu, cà tím, ớt, cà chua, rau muống, cần tây, cải trắng...
Lúc đó ngày nào cũng băm cũng phơi, đồ khô và dưa muối chất đầy kho nhỏ. Còn bây giờ thì sao, dù màu xanh trải khắp đồi núi, nhìn từ xa vẫn còn một khoảng đất hoang lớn.
Nhưng cậu không vội, giờ còn vui vẻ chỉ cho mọi người từng chỗ một:
“Dưới gốc táo mùa xuân sẽ trồng thảo quả, nghe nói lúc chín thì đỏ au trông đẹp lắm, tôi chưa từng thấy đâu, vì chỗ tôi không ai trồng cả.”
“Bên kia là đất trồng lê xanh bản địa, vừa to vừa giòn vừa ngọt. Đến lúc đó cho các bạn nhỏ ăn nha!”
“Còn chỗ kia thì sẽ trồng lựu, lúc đặt cây giống to đã là c.uối mùa, không kịp trồng mùa đông nên phải đợi tới xuân sang.”
Vừa đi, cậu vừa hướng máy quay về phía núi non xa xăm, giọng đầy mong đợi về năm tới:
“Cây ăn quả kết trái giống như sinh em bé vậy, phải tích lũy bao nhiêu năm mới có sức ra quả… Nhưng tôi thật sự rất muốn ăn! Chị tôi đặt toàn giống cây lớn đã có thể kết trái rồi, đắt lắm luôn!”
Nói đến đây, cậu bắt đầu thấy xót.
Dù là mấy cây ăn trái bình thường, nhưng nếu là loại đã có thể ra quả thì đều phải đi chọn lựa kỹ trong vườn cây, không thì toàn là cây nhỏ ở vườn ươm. Nếu không nhờ giáo sư Tống có quan hệ rộng khắp trong ngành, đăng vài dòng trên vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943355/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.