Điền Điềm đã tự kéo chén về phía mình, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười vui vẻ.
Mùi ngọt ngào ấm áp của khoai lang, bắp và hạt dẻ quyện vào nhau, dù gió lạnh bên ngoài thổi làm cửa kính rung lên lách cách, vẫn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc và an yên.
Nhưng có người được an nhàn, thì cũng có người phải gánh vác trách nhiệm.
Ví dụ như… thực tập sinh vạn năng Tống Kiều.
Cậu nhóc ăn xong củ khoai lang trên tay, liền mặc lại áo lông vũ:
“Bà Đường ơi, bà có muốn cùng cháu đưa Đại Hùng đi thụ phấn không?”
Hả? Bà Đường nhìn lại Trương Yến Bình, trong lòng nghĩ mình vừa nãy chắc đã hiểu lầm?
Cái cậu thanh niên to lớn thô kệch này, hóa ra cũng làm được việc tinh tế như thụ phấn à!
Bà đứng dậy:
“Được, đi thôi!”
Áo phao hồng nhỏ khoác lên, mũ tai mèo đội vào, khóa kéo “xoẹt” một phát kéo tới tận cằm, chuẩn bị đầy đủ từ đầu tới chân.
Còn Kiều Kiều thì...
“Tống Kiều Kiều!” giọng Ngô Lan trầm xuống:
“Gió ngoài kia to thế, con mà dám không kéo khóa áo…”
“Con kéo rồi! Con kéo ngay đây ạ!”
Kiều Kiều thức thời nhanh tay kéo c.h.ặ.t khóa, rồi vọt thẳng ra ngoài.
Nghĩ một lúc lại quay lại phòng khách, lấy theo giá đỡ điện thoại.
Lúc này bà Đường đã đổi giày da thành giày thể thao, đi ra tới cửa, bất ngờ quay đầu nhìn Trương Yến Bình đang ngồi vắt chân, dựa ghế đánh game bên lò sưởi:
“Đại Hùng, sao còn chưa chịu đi hả?”
Trương Yến Bình giật mình, tay run lên khiến nhân vật trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943339/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.