Mọi người đang tụ tập trò chuyện trong sân, đột nhiên nghe thấy lời của Kiều Kiều, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía thím Liên Hoa.
Đó là một người phụ nữ quanh năm không ngơi tay làm việc, nhưng cảm giác tồn tại lại không rõ ràng.
Thím Liên Hoa năm nay năm mươi hai tuổi, tóc đã hoa râm, hơi thưa thớt, khuôn mặt thì tròn trịa, lúc cười nếp nhăn xếp thành từng lớp, thân hình nhỏ thấp không ngừng động đậy, không tài nào chịu ngồi yên, giống như một cỗ máy phát điện không bao giờ biết mệt.
Thế nhưng lúc này, người phụ nữ vốn luôn thành thật, cần cù ấy, vành mắt đã đỏ hoe, sống mũi cay xè, chẳng hiểu vì sao, rõ ràng khóc sẽ bị người khác cười chê, vậy mà thím vẫn không kìm nổi, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống...
"Tôi... tôi..."
Thím lúng túng lau nước mắt, muốn nói gì đó, nhưng nghẹn ngào không thành tiếng.
Kiều Kiều có chút bối rối "à" một tiếng, vừa định hỏi han gì đó thì đã nghe thấy Tống Đàm trực tiếp nói:
"Được! Thím Liên Hoa ở một mình, thì sắp xếp cho thím ấy căn nhỏ nhất nhé? 20 mét vuông! Căn 20 mét vuông này trang bị giường 1m2, có ngủ quen không?"
Cái này thì có gì mà không quen? Huống chi thím Liên Hoa vừa mới theo mọi người xem qua nhà, căn 20 mét vuông này là dạng một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, lại còn có thêm một cái ban công nhỏ xinh...
Thím còn mong gì hơn nữa? Thím đã kết hôn, ở nhà mẹ đẻ thì không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943327/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.