Lục Xuyên tuy dạo này không vào shop Taotao Bao cũng chẳng xem livestream, nhưng vẫn thỉnh thoảng lướt đọc tin tức từ vòng bạn bè của Tống Đàm.
Vừa bị anh lướt trúng, giờ kể lại cho anh giao hàng nghe, đối phương lập tức bị lối viết như “xuân thu bút pháp” này làm cho mơ màng.
Phải ha, đồ ngon như vậy mà ký hợp đồng độc quyền cho chuỗi khách sạn cao cấp, thì không bán cho nơi khác cũng là bình thường.
Còn hàng bán trên mạng? Chắc là bên shop lén bán ngoài, vì đã ký độc quyền rồi.
Nghĩ tới đây, việc mình không mua được không phải do tay chậm mạng yếu, mà là số lượng bán quá ít!
Đã vậy thì, dù có ấm ức cũng đành chịu, chỉ còn biết buông một tiếng thở dài:
“Hầy…”
Nhưng mà vẫn tiếc! Lúc rời đi còn lầm bầm:
“Anh nói xem, hàng nhà họ bán chạy như thế, sao không bán lẻ giá cao lên cho rồi? Giảm giá đi bán sỉ làm gì cho mệt?”
Lục Xuyên đứng trong cửa: …
Người bình thường thì đúng là sẽ nghĩ vậy thật.
Bán sỉ giá phải rẻ hơn bán lẻ, đó là nguyên tắc thị trường.
Nhưng… tuy anh không nói chuyện với Tống Đàm nhiều, chỉ nhìn giá sản phẩm trong shop, cũng hiểu được phần nào:
Cô ấy… không có giảm giá đâu.
Thậm chí kiểu mỗi ngày chỉ bán một ít thế này, ngược lại còn giống chiến lược tạo khan hiếm để hút fan về…
Anh cười khẽ, cúi đầu nhìn cái thùng to trước cửa.
Nặng trịch. Rõ ràng trên vận đơn viết: 25kg.
Lục Xuyên: …
Lúc này đây, anh lại cảm thấy ân tình giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943296/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.