Tán dóc tám chuyện dông dài suốt hai tiếng, c.uối cùng anh chàng Tiểu Trương cũng dán xong toàn bộ đống hộp nhựa nhỏ đựng cơm rượu nếp, từ đống bìa mỏng phẳng phiu giờ biến thành cả một núi hộp vuông vức chất cao ngất ở một góc sân, phải nói là nhìn cực kỳ hoành tráng!
Bước tiếp theo là dùng mấy hộp nhựa trong suốt phân chia từng phần cao lương, đóng gói, dán mã vận đơn rồi chuyển đi...
“Khoan đã!”
Tiểu Trương chợt nhớ ra điều gì: “Ủa sao nãy giờ máy in không in đơn nào hết vậy? Cậu chưa in à?”
Thao Dang
Trương Yến Bình ngớ người một giây: “Không có đơn à?”
Không lý nào mà… Anh ta nhìn vào máy tính, thao tác loay hoay một hồi, rồi chậm rì rì đứng dậy gãi đầu:
“Ấy c.h.ế.t xin lỗi nha, quên lên kệ rồi.”
Nói đơn giản là, vẫn chưa mở bán.
Tiểu Trương: …
Trương Yến Bình thì vẫn tỉnh bơ:
“Mới có 4 giờ thôi mà, còn sớm mà. Chờ chục phút không vấn đề.”
Sau đó anh ta bèn hét toáng lên:
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Tống Đàm đang nằm đong đưa trên ghế xếp như đại gia chính hiệu, nghe tiếng thì vắt chân lên nói:
“Kiều Kiều đang ở ruộng khoai đó, lên đó kiếm nó đi.”
A khoai lang!
Trương Yến Bình lập tức nước miếng chảy ròng, quay sang Tiểu Trương:
“Anh dán hộp chắc cũng mệt rồi hen? Nghỉ một chút đi. Để tôi gọi Kiều Kiều lên livestream hô một cái là bán sạch liền cho coi! Mười phút xong hết, yên tâm đi!”
Vừa nói vừa kéo laptop lại gần hơn:
“Đơn nào hiện ‘đã bán hết’ thì bấm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943281/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.