Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân dựng xe bên vệ đường, rồi men theo bờ ruộng xuống đến ruộng khoai bên cạnh.
Khoai lang không trồng nhiều, chừng một hai mẫu đất thôi. Bây giờ trời thu cao ráo mát mẻ, đúng là thời điểm khoai điên c.uồng phát triển, lá và thân mọc dày đặc, che phủ kín cả thửa ruộng như một tấm thảm dày!
Nếu không phải mấy bữa nay thỉnh thoảng mọi người tới hái ít về xào rau cho heo ăn, e là với cái đà phát triển này, mùa hè còn phải tranh thủ đi lật bớt dây cho thoáng!
Giờ nhìn lại, dây vẫn dày rậm, tươi tốt vô cùng.
Chỉ có một góc từ bên rìa kéo vào giữa thì lưa thưa như đầu hói, rõ ràng là trước đó heo rừng Đại Hắc mò tới đào bới lung tung ăn mất, nên một đám ruộng nguyên vẹn giờ lại lở một mảng như móm răng.
Thấy cảnh đó, Vương Lệ Phân còn có chút tiếc rẻ:
“Giờ sắp đến sương giáng rồi, dây vẫn xanh tốt như vầy, hay là đợi thêm mấy hôm nữa?”
Tống Hữu Đức thì không đồng tình: “Chính là đào khoai trước sương giáng mới ngọt, mới ngon chứ sao! Đừng đợi nữa, dưới kia bò dê còn đang chờ ăn kìa, thịt có đáng tiền hơn dây khoai không hả?”
Nghe thế, Vương Lệ Phân cũng gật đầu: “Ờ cũng đúng, đợi nữa là đám này héo hết, đến lúc đó ăn không ngon, lũ heo còn kén ăn nữa.”
Bà cầm lấy liềm nhỏ: “Mình dọn dây trước đi, lát nữa Đàm Đàm đến đào khoai sau, năm nay trồng loại khoai đỏ hay khoai trắng vậy ta?”
Khoai đỏ ý chỉ loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943274/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.