Bán mồi câu?!
Trương Yến Bình cau mày nhìn Cá Chạch đại ca, rồi quay sang ông chú Bảy:
“Trong mồi nhà mình có trộn giun ạ?”
“Phì phì phì!”
Ông chú Bảy phản đối kịch liệt, không thể để có người sỉ nhục tay nghề của ông như thế được!
Dù chỉ là mồi đánh ổ đơn giản, thì cũng phải là hạt đậu, gạo, ngũ cốc phối trộn chuẩn chỉnh, chứ làm gì có chuyện trộn giun tươi?!
Làm vậy là phá hoại sự cân bằng giữa ‘chay’ và ‘mặn’ đấy biết không?!
Thế là Trương Yến Bình càng bối rối:
“Không có giun, thì trong mồi có cái gì khiến nó thành mồi câu được chứ?”
Thao Dang
Lẽ nào do mình không biết câu cá, nên kiến thức cũng lệch lạc? Cá Chạch đại ca thì cứ tỏ ra tự hào pha chút khinh thường, lườm anh ta một cái:
“Anh là sinh viên trường top đấy, sao đầu óc lại giới hạn thế nhỉ?”
“Ai bảo phải có giun mới câu được cá? Cái hạt cao lương đó, xâu lên móc câu, không phải hiệu quả à?”
Trương Yến Bình:…
Ông chú Bảy:…
Ngay cả mấy cần thủ đang đứng nghe hóng chuyện cũng bỗng dưng… câm nín.
Tống Đàm nghe tới đây cũng tò mò:
“Gì cơ? Mấy anh câu bằng… cao lương á?”
Cao lương hạt tí xíu, dù có hấp rượu đến mềm nhũn, thì cũng đâu đáng để đem xâu lên móc câu đâu?
Còn là đồ ăn chay nữa kìa.
Quả nhiên giới cần thủ vô cùng sâu không lường được…
“Đúng vậy đó!”
Cá Chạch đại ca đắc ý cực độ:
“Là do tôi phát hiện ra đó nha!”
Nói tới đây, anh ta bỗng ngại ngùng:
“Lúc đầu…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943273/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.