Người nói câu kia cũng chưa chắc là không vui, đơn giản chỉ là miệng quen càm ràm thế thôi.
Nhưng lão Từ thì đúng là quý Tống Đàm lắm, mấy công nhân này không phải chưa từng đi làm chỗ khác, mỗi lần đòi tiền lương y như lúc đi đòi tiền công trình vậy, cúi đầu khúm núm, chẳng khác gì gọi người ta bằng cụ.
Vì vậy, lão vừa nghe xong mặt đã nghiêm lại:
“Có ai không muốn làm thì nói thẳng! Tôi đâu phải không tìm được người.”
“Muốn như trước hả? Vậy thì tự đi ra ngoài dựng cái lều mà ở, muốn làm gì thì làm.”
“Tôi nói lần nữa, mấy người mỗi lần làm là đổi một công trường, tôi không quan tâm. Nhưng tôi là làm ăn lâu dài, thích làm thì làm, không thích thì biến!”
Lão mà nghiêm giọng nói mấy câu khó nghe thế này, ngược lại chẳng ai dám hó hé gì thêm.
Có vài người làm lâu năm thì cười hề hề giảng hòa: “Lão Từ, ông nói nhiều với họ làm gì? Ở đây hai bữa là tự biết ngay, không muốn làm nữa thì cũng có khối người chen đầu vào đấy chứ…”
Không làm được việc, lão Từ còn chẳng thèm nhận kìa!
Dặn dò xong, lão xem đồng hồ rồi nói: “Được rồi, để lại một người chỉ cho họ biết chỗ. Mười hai rưỡi đi ăn cơm ở căn-tin, chiều dọn đồ xong thì đến tìm tôi, tôi phân việc.”
…
Chờ mọi người rời đi, trong ký túc xá lập tức rôm rả chia giường!
Cả cái người vừa nãy còn càm ràm cũng đâu có ngu, miệng nói vậy thôi chứ có tốt hay không chẳng lẽ không biết?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943264/chuong-835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.