Trong khi bên ông chủ Thường náo nhiệt đến mức suýt leo hot search mấy lần, thì ở làng Vân Kiều, mọi thứ lại yên bình đến lạ.
Ngô Lan và Tống Tam Thành vừa ôn bài thi sát hạch lý thuyết lái xe (môn 4),vừa đặt bên cạnh một đống bánh gạo rang muối tiêu giòn tan. Cái điệu nhẩn nha, thong dong của hai ngươi khiến ông chú Bảy cũng phát thèm:
“Ôn bài thì ôn bài, đừng có ăn nữa, người ta nói ăn nhiều tinh bột là dễ buồn ngủ đó!”
Ngô Lan giờ đây cũng là người dùng Douyin kỳ cựu, học lắm mấy thứ kiến thức kỳ quặc, thế là lập tức phản bác:
“Không phải vậy đâu ạ! Theo khoa học á, ăn ít tinh bột thì dễ ngu đi, còn dễ cáu gắt nữa!”
Câu này vừa thốt ra, Tống Tam Thành lập tức ngẩng đầu lên, đưa cho bà một miếng bánh gạo:
“Đây, ăn nhiều vô! Ăn nhiều vô!”
Ngô Lan: …
Bà cầm lấy miếng bánh, nhưng trong lòng lại có gì đó... không đúng lắm thì phải?
Lúc này, giáo sư Tống từ trên núi bước xuống:
Thao Dang
“Tống Đàm, em đã đi xem chưa? Cây táo lại đ.â.m chồi mới rồi, thích nghi nhanh ghê!”
Tống Đàm đáp như chuyện đương nhiên:
“Dạo này thời tiết mát mẻ, cây đ.â.m chồi là bình thường mà, ven đường mấy bụi ngải cứu cũng ra mầm mới rồi đó ạ.”
Có điều... chắc gì đã qua nổi đợt lạnh sắp tới.
Giáo sư Tống xua tay:
“Tôi nói vậy không phải ý đó… Ý tôi là cây này thích nghi nhanh hơn mấy giống khác, lá mọc cũng nhanh hơn hẳn.”
Tống Đàm thầm nghĩ, dạo trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943251/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.