Tương lai xán lạn của Trường Lạc Cư thì chẳng liên quan mấy tới Tống Đàm, cô chỉ biết rằng Ngô Lan đã tất bật đến tận 5 giờ sáng, lúc này mới vội vội vàng vàng đi ngủ bù một giấc.
Thế này thì không được, buôn bán rau là việc lâu dài, cứ thức đêm mãi sao chịu nổi?
Nghĩ một vòng hết người trong nhà, ánh mắt Tống Đàm rơi lên người Trương Yến Bình.
Trương Yến Bình: ???!
“Anh không làm. Anh không làm đâu!” Anh ta không sống nhờ lương, nên phải giữ khí phách chút chứ.
Tống Đàm không đôi co, chỉ hỏi nhẹ nhàng:
“Anh Yến Bình, tiền hoa hồng bán thuốc anh chỉ được nhận một lần, bây giờ tính cả bên câu cá với lương tháng, một tháng anh có được tám ngàn không?”
“Có tám ngàn thì sao?” Trương Yến Bình rất biết cách tự thỏa mãn: “Thời buổi này sinh viên tốt nghiệp, trừ mấy ngành hot ra, có mấy ai không tăng ca mà vừa ăn ở miễn phí, lại còn được tám ngàn chứ?!”
Nói cho đúng thì, ngoài thời gian làm chăm sóc khách hàng, thì phần lớn thời gian trong ngày đều là rảnh rỗi.
Ủa? Nghĩ vậy tự nhiên thấy Tống Đàm trả lương mình mỗi tháng 2.500 cũng khá là rộng rãi đó chớ?
Xì xì xì! Không được nghĩ vậy! Anh ta vội lắc lắc đầu, phủi sạch suy nghĩ đó, lập tức khẳng định một niềm tin cốt lõi: “Anh hài lòng rồi, anh không làm!”
Ai ngờ lời vừa dứt, Tần Quân lại hỏi:
“Vậy… tôi có thể làm không?”
Tống Đàm nhìn sang, anh ta bình tĩnh phân tích:
“Thứ nhất, nhà tôi làm ngành ẩm thực, việc chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943245/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.