Ngưu Bôn đúng là người thú vị. Tống Đàm vừa nói thế, anh ta lập tức không nhắc gì đến "bí phương" nữa, mà cười hớn hở nói:
“Được được được! Vậy sang năm, anh đây trông cậy hết vào em gái rồi nha!”
Tính tình phóng khoáng, rộng rãi, khiến Tống Đàm cũng rất vui, bèn niềm nở mời ở lại ăn cơm:
“Trên núi nhà tôi có ký túc xá, nếu anh Ngưu không chê điều kiện đơn sơ thì ở lại ăn bữa cơm nhé, cơm nhà tôi nấu cũng ngon lắm đấy.”
Lời vừa dứt, Yến Nhiên đang ghi chép bên cạnh đã gật đầu lia lịa:
“Sư huynh, huynh phải đồng ý nha!”
Tuy mới gặp huynh ấy lần đầu hôm trước, nhưng con người mà, chẳng phải cứ thế mà thân quen sao? Gọi thêm vài tiếng, sau này nói chuyện cũng dễ hơn nhiều!
Nuôi bò là cả một đống kiến thức, đâu thể ba câu năm lời là xong được? Ngưu Bôn nghe vậy thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ đúng là gia đình được thầy đánh giá cao, mời ăn cơm mà cũng thành khẩn như thế. Nghĩ tới việc người ta giờ còn làm ra được trà c.ung ứng đặc biệt nữa cơ mà...
Anh ta đồng ý cái rụp:
“Được! Vậy tôi làm phiền nhé! À đúng rồi, mấy hôm trước mọi người nói muốn lấy mấy chục con dê ấy, tìm được chưa?”
Thao Dang
Đó, thấy chưa!
Yến Nhiên lập tức hồ hởi bắt đầu truy hỏi tiếp.
Tống Đàm quay lại nhìn Ngô Lôi, thấy anh ta đang đờ đẫn máy móc thu âm và ghi chép, thật sự không biết nên nói gì luôn.
Ba trăm sáu mươi nghề, nhìn kiểu gì thì ông anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943233/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.