Ông chủ Thường dù đắc ý, tự tin nắm chắc phần thắng, nhưng trước mặt Ngưu Ngưu lại chẳng đáng một xu.
Kiều Kiều vừa ăn trưa xong đã ra bãi sông chờ, giờ tận mắt thấy xe đến, cả người hận không thể bay vù tới:
“Chúng ta có bò rồi! Nhiều, nhiều bò lắm!”
Thế nhưng người bạn của cậu, Đại Hoàng, lại dẫm chân bên mép nước, đang nhai đám cỏ non mơn mởn sau trận mưa, hoàn toàn không quan tâm có thêm bò hay không.
Già rồi, nên mới khoáng đạt vậy đó!
Vừa xuống xe, Ngưu Bôn đã cười sảng khoái với Tống Đàm: “Ngại quá nha em gái, trước đó bị trễ mấy hôm.”
Trễ mấy hôm này thật ra không chỉ vì vấn đề kiểm dịch, mà là lúc sắp xuất phát, hai con bê nhỏ được tặng kèm gặp chút trục trặc.
Dù Tống Đàm bên này cứ nói không sao, chắc chắn nuôi được… nhưng ông chủ bò vốn có trách nhiệm, vẫn lo trên đường xảy ra chuyện gì, nên cứ nhất quyết giữ lại vài hôm để theo dõi thêm.
Không ngờ vừa theo dõi lại gặp đúng mấy ngày mưa dầm liên miên, cẩn thận một chút, chi bằng đợi thêm vài ngày nữa.
…
Sớm vài hôm hay muộn vài hôm với Tống Đàm mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì, cô chỉ nhiệt tình quan sát đám bê con đang chậm rãi bước xuống xe, mắt đầy vẻ hài lòng.
Thật ra cô không rành coi bò lắm.
Mấy cái kiểu chuyên nghiệp như coi răng, coi dáng, coi móng, coi mắt… cô đều không biết.
Thao Dang
Nhưng nhìn xem bò có sinh khí hay không thì lại là chuyện đơn giản nhất.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943232/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.