Không trách được!
Tống Đàm vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình khá linh hoạt, chẳng phải ruộng vườn trồng được thứ gì bán được thì đều mang họ "Tống" sao? Thế nhưng bây giờ so sánh một chút, cánh đồng cỏ này, e là đến cả rễ cỏ cũng phải mang họ "Ngưu" mất thôi!
Cô hào hứng vô cùng, lập tức rót một ly rượu cho Ngưu Bôn:
"Ông chủ Ngưu, còn chuyện gì nữa không? Kể thêm đi?"
Đã đến đây rồi, chẳng lẽ không nhân cơ hội này mà moi sạch bí quyết từ đầu ông chủ Ngưu sao!
Nhưng đối phương xua tay từ chối: "Không uống nữa, không uống nữa, tôi chỉ là uống cùng thầy cho có chút ý nghĩa thôi, buổi chiều chúng ta còn phải đi xem đàn bò, uống nhiều không tốt."
Anh ta nói vậy, Tống Đàm cũng đành đặt ly rượu xuống.
Giáo sư Tống thì lại bĩu môi, có vẻ không hài lòng: "Sao cậu không nói sớm! Tôi còn tưởng cậu muốn uống đấy. Lần sau đừng làm mấy cái trò hình thức này nữa, người nhà với nhau, ăn bữa cơm là được rồi."
Ngưu Bôn sững sờ: "Thầy Tống, thầy bây giờ không uống rượu nữa à?" Trước đây chẳng phải cứ cách vài ngày là thầy lại làm vài ly sao? Từ Nhị Quá Đầu đến Mao Đài, thứ nào thầy cũng uống.
Nhắc đến chuyện này, giáo sư Tống cũng đầy tâm sự: "Gần đây tôi được uống rượu ngon, cái hương vị đó a... Thôi, từ nay mấy loại bình thường này tôi không uống nữa."
Ngưu Bôn: …
Anh ta cầm chai rượu lên nhìn, hơn tám trăm tệ một chai, cũng không phải rẻ đâu nhỉ?
Thầy nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943216/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.