Trăng sao lơ lửng trên cao, làn gió đêm khẽ thổi qua, ngoài sân lũ dế trong bụi cỏ đang kêu râm ran.
Ngô Lan vừa thành thạo châm một đoạn ngải cứu nhỏ, vừa xoa bụng đi qua đi lại, miệng không ngừng làu bàu:
“Đàm Đàm, tối nay mình cho đám Công Chúa ăn cơm trước mặt họ như vậy, có phải hơi tùy tiện không? Thịt cũng chẳng có bao nhiêu miếng, lỡ về nhà họ lại đi mách lẻo bắt mình trả c.h.ó thì sao?”
Vừa nói bà vừa hối hận: “Biết vậy lúc nãy thêm cho họ mỗi người một bát cơm nữa. Chẳng phải người ta hay nói ‘ăn của người thì miệng mềm’ đấy sao?”
Tống Đàm phì cười: Còn thêm cơm nữa á?!
Hai người ăn no căng bụng, lại còn nhai thêm hai viên sơn tra rồi đi lòng vòng ngoài sân hơn nửa tiếng mới dám lái xe về.
Nếu mà thêm một bát nữa thì tối nay chẳng cần đi đâu hết, e rằng còn phải qua chỗ bác sĩ Tiểu Quách châm cứu tiêu thực mới xong.
Tống Đàm an ủi: “Không sao đâu, c.h.ó chắc chắn là của nhà mình, yên tâm đi ạ.”
Lần trước khi Tiểu Chu về, bọn họ còn phải che đậy là vì mấy con c.h.ó mới đến, chuyện vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng giờ thì khác, người phụ trách và người chăm sóc đều đã đến tận nơi, chỉ cần nhìn trạng thái của đám c.h.ó thôi cũng không ai nói được gì nữa.
Với lại, tuy bữa tối không thêm t.hịt hay xương, nhưng nhà họ ngày nào cũng nấu hẳn một nồi t.hịt để cho c.h.ó ăn, thật sự chẳng thiếu thốn gì cả.
Nghe Tống Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943172/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.