Tôn Thủ Bình nhìn mấy chú chó, ba con c.h.ó cùng đồng loạt nhìn lại anh ta bằng ánh mắt giống hệt nhau.
Anh ta lại nhìn sang túi mứt bí đao, trắng muốt lấp lánh như mầm liễu phủ tuyết.
Cuối cùng, anh ta thở dài một hơi, rồi trực tiếp mở túi ra:
"Đây, ăn đi! Mỗi con một cây, ăn hết luôn đi! Hôm nay tôi nào có đến để rửa sạch nỗi nhục trước đây? Rõ ràng là lại chuốc thêm mấy phần nhục nhã nữa rồi!"
Anh ta hậm hực nói.
Trong khi đó, ở góc nhỏ của phòng livestream chẳng mấy ai chú ý, có vài dòng bình luận lướt qua, hoàn toàn không nổi bật chút nào:
[Đây thật sự là Công Chúa sao?]
[Trạng thái của Công Chúa sao lại tốt thế nhỉ?]
[Mới có chưa đầy một tháng mà! Những con c.h.ó khác đâu rồi?]
[Trước đây anh nói phòng livestream sẽ thường xuyên cho chúng xuất hiện, kết quả là chờ mãi, tiền cũng đã ném ra cả mấy ngàn rồi mà giờ mới được gặp có một lần!]
[Sao chẳng thấy ai hết vậy! Ra nói gì đi chứ! Tin nhắn riêng cũng không trả lời!]
[Gọi video thì toàn thấy anh bận ngoài đồng, có phải anh đang qua loa với chúng tôi không?]
Nhưng mấy dòng bình luận này vừa xuất hiện, điện thoại của Kiều Kiều đã cạn pin không trụ nổi nữa. Hơn nữa tháng này livestream cậu cũng đã khá chăm chỉ rồi, thời gian lên sóng hôm nay cũng đủ, à không, dạy học livestream cũng đã xong. Vậy nên cậu tiện tay tắt luôn điện thoại:
"Chị ơi, em đi sạc pin đây."
"Đi đi!" Tống Đàm cười tủm tỉm nhìn cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943169/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.