Sự nghiệp của Đại Vương chẳng ai thèm quan tâm, nhưng Tống Đàm thì đã sớm nghĩ xong chuyện của miếng mứt bí đao rồi.
"Công Chúa! Công Chúa! Mau ra xem khách của nhà mình này!"
Tôn Thủ Bình ngớ người, rồi nhìn thấy trong sân nhanh như chớp lao ra một con c.h.ó sói lông xanh với dáng vẻ cực kỳ đẹp mã.
Thân hình thon dài dẻo dai, vóc dáng chuẩn chỉnh, dáng đi mạnh mẽ cùng bộ lông bóng mượt óng ánh!
Trời ơi! Chó đẹp thế này cơ mà!
Thao Dang
Nhưng còn đang ngơ ngác thì phát hiện con c.h.ó này có một mắt sáng ngời có thần, còn mắt kia thì đeo một chiếc bịt mắt cực kỳ bắt mắt.
Chưa đợi Tống Đàm dặn dò, Công Chúa đã cúi đầu ngửi ngửi trên người Tôn Thủ Bình, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, sủa một tiếng ngắn gọn: "Gâu!"
Tôn Thủ Bình chớp mắt nhìn dáng ngồi ngay ngắn của nó, lại quay sang nhìn Tống Đàm, trong đầu nảy ra một suy đoán.
"Đây là c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ mà cô nhận nuôi hả?"
"Đúng vậy." Tống Đàm gật đầu: "Cũng nhờ có thông tin của anh Tôn đấy, tôi dẫn Đại Vương tụi nó qua một chuyến thì nhận về được bốn con c.h.ó giải ngũ. Đây là Công Chúa sói lông xanh, thế nào? Có đẹp gái không?"
"Anh nhìn cái bịt mắt này đi, là Kiều Kiều đặc biệt mua riêng cho nó đấy, chỉ có Công Chúa là có thôi!"
Nói xong, chỉ thấy Công Chúa kiêu hãnh ngẩng cao đầu, chiếc bịt mắt chạm khắc hoa văn bạc cổ điển càng thêm nổi bật. Đuôi nó quét qua quét lại trên mặt đất, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943168/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.