Bí thư Tiểu Chúc luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mà đúng là không đúng thật.
Hôm đó, cô rõ ràng là nộp đơn xin kinh phí theo quy trình cũ, nhưng trong lòng cũng chẳng hy vọng gì nhiều.
Nhu cầu xin kinh phí thì nhiều vô kể, mà cái thôn nghèo heo hút này thì chẳng có tương lai phát triển gì đáng kể. Đường xá sớm muộn gì cũng phải làm, nhưng khả năng cao sẽ bị xếp ở tận cuối cùng trong danh sách.
Cũng chẳng biết bao nhiêu năm nữa mới tới lượt.
Dù lần này trong tài liệu của cô có kèm thêm báo cáo về tình hình phát triển nông trại nhà Tống Đàm, nhưng dù sao thì nông trại này mới đăng ký được nửa năm thôi, rủi ro vẫn còn cao lắm.
Cô vốn chẳng hy vọng gì cả, chỉ định bụng là nếu đến cuối năm mà vẫn chưa có kế hoạch làm đường thì cô...
Thì cô đành phải cắn răng nhờ vả quan hệ người quen vậy.
Nhưng làm thế thì đúng là chẳng hay ho gì, còn thể hiện là cô không có năng lực nữa... Thế nên cô mới cứ chần chừ mãi, chưa chịu ra tay.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô chẳng qua chỉ là một bí thư làng, có quyền lực gì mà xoay sở chứ!
Thế mà sáng hôm ấy, cô vừa mới nộp hồ sơ xong chưa đầy nửa tiếng thì đã có người gọi điện cho cô:
"Yên tâm nhé, đường làng Vân Kiều bọn tôi đang thảo luận rồi. Hiện thành phố đang họp bàn, chắc chiều nay là có tin chính thức thôi."
Người kia còn thần thần bí bí liếc nhìn cô: "Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943146/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.