“Chuyện này tôi không dám đảm bảo đâu nhé.”
Quách Đông thật thà nói: “Đây chỉ là đốt ngải cứu chứ có phải ăn tiên đan đâu, sao mà muốn hiệu quả thế nào là được thế ấy? Chủ yếu vẫn phải trông vào bản thân anh thôi.”
Cô ấy nói thẳng toẹt: “Anh xem anh đi, suốt ngày ngồi lì một chỗ, chân tay dần dần yếu đi, mà tỳ vị lại chủ quản tứ chi, thế thì tiêu hóa cũng kém theo thôi.”
“Đốt ngải giúp anh tăng khí, nhưng dù sao cũng phải vận động một chút chứ! Rảnh rỗi thì làm việc nhà đi, cho heo ăn, cho c.h.ó ăn… Tôi không tin một ngày từ sáng đến tối mà chẳng làm nổi tí việc nào?”
Trương Yến Bình: … Lười một chút thì cũng có gì sai sao? Những ngày ở đây, hoạt động mạnh nhất của anh ta chắc chỉ là leo cầu thang. Chứ ở nhà ấy à, đừng tưởng mẹ anh ta mồm thì chê bai, thực ra thấy con trai đen nhẻm thì lại xót xa, cơm bưng nước rót đến tận tay!
Thao Dang
Quách Đông thu lại trụ ngải, chỉ tay về phía cửa sổ: “Tôi ra ngoài trước đây, lát nữa anh có thể đóng bớt cửa sổ lại…”
Ngải cứu mới mùi khói đậm, lại dùng giấy trắng thường để bọc nên đốt lên cũng khá nồng. May mà mùi ngải cứu cũng đủ thơm, không đến nỗi khó chịu lắm.
Cô thảnh thơi xuống lầu, mấy bà thím dưới hiên nhà đã quay lại làm việc. Kiều Kiều thì vui vẻ ngồi cuốn trụ ngải, bên cạnh đã chất thành một đống nhỏ.
Thấy Quách Đông xuống lầu, mọi người liền tranh nhau hỏi:
“Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943129/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.