Cô chỉnh lại sắc mặt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia:
“Gì đây? Bác cả, bác theo mẹ con đến đây là định trói con về nhà sao?”
“Cứ trói thử coi!” Quách Đông khoanh tay, nhướng mày khiêu khích: “Cha con chỉ có mỗi mình con là con cái, bác mà dám trói con đi gả cho ai, con nói thật đấy, thời buổi bây giờ học y mà đ.â.m người ta 27 nhát d.a.o vẫn chưa chắc ngồi tù đâu. Tin tức này bác không thiếu gì chưa xem nhỉ? Bác đoán thử xem con học ngành gì ở đại học nào?”
Rời xa quê nhà, thoát khỏi cái môi trường nhìn thì có tình cảm nhưng lại chẳng ai thân thiết thật lòng ấy, Quách Đông giờ đã không còn là cô bé đáng thương năm xưa chịu để người ta bắt nạt nữa, giờ cô bạo dạn hẳn lên, ngay cả nói chuyện cũng đầy châm chọc.
“Cô… cô…”
Ông bác Quách hiển nhiên cũng sững người:
"Đông Đông, con là đứa mà bác nhìn lớn lên từ bé, quan hệ của nhà mình thế nào con còn không biết à? Bác với mẹ con có thể hại con được sao? Con gái ai rồi cũng phải kết hôn thôi, con cứ lì ra mà giận dỗi với người lớn thì có ích gì chứ? Lỡ mà kéo dài đến 40 tuổi, lúc đó con muốn lấy chồng cũng chẳng ai thèm nữa đâu!"
Trương Yến Bình: ...
Trời đất ơi! Nhà Thanh sụp đổ cả trăm năm rồi mà sao đầu óc một số người vẫn còn cổ hủ thế này? Anh ta bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Vấn đề lặp đi lặp lại vẫn là cái tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943116/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.