Người khoan giếng trên núi cuối cùng cũng đến, cũng không phải do nhà Tống Đàm làm việc chậm, mà thực sự bây giờ nước máy đã kéo về tận thôn, giếng nước trong thôn dần dần bị bỏ hoang.
Mấy ông thợ khoan giếng không còn việc làm, ai nấy đều bận rộn chuyện riêng. Phải chờ suốt từng ấy ngày là bởi họ còn phải tập hợp đủ nhân lực.
May sao cuối cùng cũng gom được ba người, sáng sớm đến xem xét vị trí đánh dấu trên núi, sau đó vừa khuân thiết bị vừa báo giá:
“Không dễ khoan đâu! Một cái trên đỉnh núi, toàn đá, phải dùng mũi khoan. Hai cái khác cũng ở mấy đỉnh núi khác, vị trí hiểm hóc lắm… Chẳng những phải khoan ra nước, mà còn phải xây bể, sửa giếng, giá không rẻ đâu!”
“Chưa kể, chỗ nào thím cũng muốn có nguồn nước, còn muốn nối hệ thống dẫn nước… Tính ra trước sau phải hơn chục điểm khoan đấy.”
Bàn bạc với người địa phương, chuyện này tất nhiên để Ngô Lan ra mặt. Chỉ nghe bà xuýt xoa một tiếng:
“Vị trí đã định sẵn cả rồi, bớt được bao nhiêu công sức! Hàng xóm láng giềng với nhau, nói giá thật xem nào?”
Vị trí không phải đã định sẵn, mà chỉ là khoanh vùng đại khái, giáo sư Tống đã ở đây mấy ngày, cùng Yến Nhiên bọn họ lên kế hoạch cơ bản xong cả rồi, đường dẫn nước cũng đã có lộ trình.
Trong phạm vi này, có thêm vài điểm khoan nước trên đỉnh núi sẽ thuận tiện hơn.
Ba ông thợ lau mồ hôi, hừ hừ bàn bạc một lúc, rồi thật thà báo giá:
“Cái trên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943004/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.