A, cái này...
Trương Yến Bình và Tần Quân đều im lặng.
Chỉ có Kiều Kiều ngây thơ hỏi: "Vậy anh Thiên Vũ, anh tặng quà là để được tăng lương à?"
Trương Thiên Vũ cười ha ha: "Bọn anh xét theo thành tích, mà thành tích của anh cũng tạm ổn. Tăng lương đâu có dễ thế, nhiều nhất là tặng quà xong, sau này phân công ít lính mới hơn, đỡ rắc rối, kiếm tiền nhẹ nhàng chút."
"Vậy..." Kiều Kiều ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy tức là tặng quà cũng không tăng lương. Không tặng quà cũng không tăng lương. Thế thì sao cứ phải tặng quà? Không tặng không được à?"
Trương Thiên Vũ há miệng định phản bác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết nói sao. Nhìn vào ánh mắt tò mò của Kiều Kiều, anh ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm được một cách ví von:
"Là thế này, quan hệ giữa người lớn phức tạp lắm. Ví dụ như lần này anh xin nghỉ phép về nhà, tổng cộng có năm ngày. Nếu anh tặng quà, đơn xin nghỉ sẽ được duyệt ngay. Nếu không tặng, có khi lại bị từ chối với đủ loại lý do, nào là đang bận, nào là có khóa đào tạo..."
"Nếu vậy thì chỉ còn cách xin nghỉ phép cá nhân, mỗi ngày bị trừ 200, năm ngày mất toi 1000, em nói xem, có phải lỗ nặng không?"
"Đúng là lỗ nặng." Kiều Kiều nhìn anh ta đầy thương cảm, cứ như đang nói: "Anh ngốc quá đi!"
Trương Thiên Vũ khựng lại, còn tưởng mình nhìn nhầm, rồi thấy Kiều Kiều bắt đầu đếm ngón tay:
"Chú Mao Trụ lấy tổng cộng năm cân trà, anh Thiên Vũ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942998/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.