Bán cá… cũng không phải là không được.
Mặc dù trong nhà thiếu mất Trương Yến Bình và Kiều Kiều, nhưng năng suất lao động của Yến Nhiên và những người khác rõ ràng mạnh hơn nhiều!
Tống Đàm nhìn lũ cá trong ao béo tốt đến mức quá đà, nghĩ thầm bây giờ bắt một đợt, sau đó thả thêm một lứa mới, đến Tết lại có cá béo để bán!
Cô quyết định ngay: “Được, con sẽ đăng thông báo ngay.”
Nghĩ đi nghĩ lại, thời tiết quá nóng, vận chuyển cá không tiện, vậy thì cứ để khách hàng tự lo luôn: “Thông báo, năm giờ chiều bắt đầu bắt cá, ai muốn mua thì tự lái xe đến chọn.”
Cá này không rẻ được đâu, ai chịu chi tiền thì tự nghĩ cách thuê xe hay rủ nhau đi chung, thế nào cũng đến được.
Cụ thể… có thể tham khảo đám cần thủ.
Ừm, phải thông báo cho mấy tay không câu được cá kia nữa.
Nhân tiện gọi điện cho lão Triệu: “Dạo này cửa hàng anh bán gì thế?”
Lão Triệu, ông chủ hàng rau, sắp khóc đến nơi: “Cô tổ tông ơi, tôi bán cái gì á? Tôi có cái gì để bán đâu! Giờ tôi chỉ ngồi rung đùi tận hưởng điều hòa thôi!”
“Lúc đầu cô bảo tôi bán rau, đâu nói là đột nhiên cắt nguồn cung!”
Tống Đàm chẳng thấy áy náy tí nào: “Vậy anh thấy làm ăn nhàn nhã không? Hay là chẳng kiếm được tiền? Giữa mùa hè được ngồi điều hòa không phải sung sướng lắm à?”
“Nhanh lên, năm giờ ao nhà tôi bắt cá, anh muốn mua thì lái xe đến kéo về, không được chọn lựa, tôi bớt cho anh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942982/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.