Sáng sớm, bốn thầy trò ăn một bữa sáng nóng hổi, mồ hôi túa ra đầy người nhưng từ trong ra ngoài đều cảm thấy thỏa mãn, dễ chịu.
Giáo sư Tống lau miệng, nhìn cái bát trống trước mặt, rồi lặng lẽ đếm xem sáng nay mình đã ăn mấy cái bánh. Dù da mặt ông có dày đến đâu, lúc này cũng không tránh khỏi có chút ngại ngùng.
Mà con người một khi đã ngại ngùng, liền muốn làm chút gì đó để chứng minh mình không phải kẻ ăn không ngồi rồi.
Vậy nên ông đứng dậy: "Hôm nay lên núi xem có nguồn nước thích hợp không, sau này sẽ quy hoạch theo đó."
"Được ạ." Tăng Hiểu Đông lập tức hưởng ứng, sau đó hỏi: "Cô chủ Tống, à không, Tống Đàm, nhà cô có cuốc, xẻng hay mấy thứ tương tự không? Đưa cho bọn tôi mấy cái nhé."
Tống Đàm hơi ngạc nhiên: "Tìm nguồn nước chẳng phải là việc của người chuyên nghiệp sao? Sao mọi người lại tự tìm?"
Lại còn mang cả dụng cụ... Cái điệu bộ này đâu giống đi tìm nguồn nước, mà cứ như chuẩn bị đào kênh vậy.
Giáo sư Tống cười cười: "Kinh nghiệm của tôi cũng không tệ đâu. Gặp phải đá cứng thì không có thiết bị khoan nên không thể làm gì, nhưng ít nhất chúng ta có thể đánh dấu vị trí sơ bộ."
"Vị trí xác định xong, đợi cô tìm người khoan giếng, trong thời gian chờ đợi, bọn tôi có thể tranh thủ lên kế hoạch, không làm lỡ việc."
Quả nhiên là cao thủ!
Về quê thôi mà quản lý thời gian cũng phải c.h.ặ.t chẽ như vậy sao? Tống Đàm vô cùng bái phục: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942969/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.