Câu này vừa thốt ra, biểu cảm của giáo sư Tống và ba sinh viên phía sau càng thêm kỳ lạ.
Cô gái này, cô không nhận ra vấn đề bây giờ không phải là cái vali có bị trầy xước hay không sao…? Tất nhiên rồi, họ thường xuyên xuống nông thôn, cái vali này đã cũ nát từ lâu, bánh xe cũng sắp rệu rã, chẳng quan tâm gì đến chuyện trầy xước nữa.
Quan trọng là, cô làm thế nào mà chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cái vali lên vậy?!
Phải biết rằng, vali đồ của dân làm nông không chỉ có quần áo thôi đâu!
Đặc biệt là giáo sư Tống, nếu không phải do kiểm tra an ninh tàu cao tốc không cho phép, mà ông cũng lười gửi hành lý, thì có khi còn mang theo cả một bộ dụng cụ nông nghiệp di động ấy chứ!
Lúc này, bốn người đứng trong hầm để xe, nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.
Tống Đàm ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Ờm… điều kiện có hơi đơn sơ…”
“Không sao, không sao! Cảm ơn em đã đến đón bọn tôi. Tôi là Tống Chí Thanh.” Giáo sư Tống hoàn hồn, chủ động mở cửa xe ngồi vào: “Tiểu Yến, em ngồi ghế trước đi.”
“Đây là Yến Nhiên.”
Cô gái có làn da ngăm đen tên Yến Nhiên tháo chiếc ba lô nặng trịch trên lưng xuống, sau đó mới mở cửa xe, ngồi vào trong. Cô nở nụ cười nhẹ với Tống Đàm: “Tôi dễ say xe.”
Tống Đàm lập tức căng thẳng: “Có nặng lắm không? Hay là uống thuốc chống say xe trước đi?”
Vừa nói, cô vừa khởi động xe.
Yến Nhiên cười cười: “Không sao đâu, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942956/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.