Thật ra, giống gà mà nhà chị Vương nuôi cũng là loại mập mạp, nhưng vì ngày nào cũng bới đất tìm sâu, ăn rau cỏ nên trứng gà cũng có thể coi là trứng gà thả vườn.
Giá bán rẻ hơn một chút so với trứng gà thả vườn thật sự, nhưng vẫn rất chạy hàng.
Tất nhiên, dân làng làm ăn buôn bán vẫn còn chút dè dặt, phải khách sáo đôi co một hồi, cuối cùng Ngô Lan mới trả tiền.
Chị Vương còn hơi ngại ngùng: "Vậy tôi nhận tiền đây nhé..."
"Nhận đi, nhận đi."
Ngô Lan bây giờ đã quen với việc làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Đến lúc đi, chị Vương không nhịn được hỏi thăm:
"Ngô Lan này, lúc trước nhà cô mua cây đào bao nhiêu tiền một cây vậy? Người ta bao trọn vườn rồi, thế một năm có đủ vốn không?"
"Trên ngọn núi phía đông nhà tôi cũng chẳng còn bao nhiêu cây, đang nghĩ hay là trồng ít cây ăn quả... Nhưng lại sợ không kham nổi, mà không biết trái cây có dễ bán không."
Bao nhiêu một cây? Câu này Ngô Lan nhớ rõ lắm, giờ nhắc lại còn cảm thấy mình lúc đó bị lú:
"80 tệ một cây! Nhà tôi mua loại cây ba hay năm năm tuổi, năm đó có thể ra trái luôn, nói chung là không rẻ! Sau đó còn tốn tiền khai hoang trồng cây, chị cũng có đi trồng đúng không?"
Chị Vương gật đầu: Đúng là có đi. Hồi đầu xuân nhìn cây còn trơ trụi cành lá, mới tuần trước đã sai trĩu quả... Đã thế còn có hai ông chủ tới bao trọn vườn, chẳng cần tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942952/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.