“Tiền gì cơ?”
Ngô Lan vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Mấy năm trước, hồi Tống Đàm còn bé, có người đến tận nhà thu mua, tám xu một cân. Cha con bé cầm kéo cắt trà loại lớn, cặm cụi trên núi mấy ngày trời.”
Hồi đó còn chưa có mấy cái máy chạy dầu hay chạy điện gì đâu, toàn phải dùng kéo sắt cỡ lớn mà cắt bằng tay. Làm xong mấy ngày, người cũng mệt rũ ra.
Còn bây giờ…
Trương Yến Bình suy nghĩ một chút: “Cắt trà chắc phải cắt nhiều lắm nhỉ? Tám xu một cân, ít ra cũng có tí thu nhập, bây giờ chắc giá tăng rồi.”
Việc cắt tỉa có hai loại: tỉa nhẹ và tỉa nặng.
Tỉa nhẹ chỉ cắt đi phần lá non lộn xộn phía trên, còn tỉa nặng là cắt cả cành già, ít nhất phải cắt hơn một nửa. Cành càng ở dưới thì càng già và nặng.
Tám xu một cân, tính ra cũng là một nguồn thu nhập.
Nhưng Ngô Lan lắc đầu: “Đừng có mơ… Tám xu một cân, người ta đâu có lấy cành già ở phía dưới.”
“Hơn nữa, bây giờ mấy người kinh doanh đâu có ngu, nhìn thấy trong thôn chẳng còn mấy người làm việc nữa, muốn thu mua trà cành thì phải tăng giá, thế là họ khỏi thèm thương lượng luôn. Nhà nào muốn bán, họ sẽ trực tiếp mang máy móc lớn lên núi cắt.”
“Cắt xong rồi chở đi luôn, nông dân chúng ta khỏi cần tốn sức. Dù không có thu nhập, nhưng đỡ mất công lao động, sang năm trà xuân cũng không bị ảnh hưởng.”
“Những năm trước, cha Tống Đàm đi làm xa, trong nhà đều bán trà theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942951/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.