Giờ thì hay rồi! Chị Vương một mặt cảm thấy bà nói có lý, mặt khác lại không nỡ từ bỏ sự theo đuổi và cám dỗ của chuyện lập gia đình.
Bà ấy cũng không trách Lục Tĩnh lo chuyện bao đồng, nhưng do ở gần nhau, ngày nào cũng chạy sang gõ cửa, tâm sự kể khổ, nói về những điều lấn cấn trong lòng... Bảo từ chối thì không nỡ, bảo đồng ý thì lại do dự… Quả thật khiến Lục Tĩnh phiền không để đâu cho hết!
Hết cách, bà đành mượn cớ công việc bận rộn, tăng ca để trốn sang nhà con trai.
Nhưng con trai bà lại là một người kiệm lời, cả ngày ngoài việc chăm cây cối, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, gõ chữ… thì gần như không ra khỏi cửa!
Nghĩ đến đây, bà càng thêm bực bội:
“Con nói xem, cứ ru rú trong nhà mãi thế này, ra ngoài đi dạo một chút có được không?”
Lục Xuyên thở dài:
“Mẹ, dạo này con hơi nhạy cảm, không khí bên ngoài không tốt, hít thở khó chịu lắm.”
Trước đây không cảm nhận rõ ràng lắm, nhưng gần đây mỗi lần ra ngoài, cảm giác này càng rõ hơn, như thể không khí cũng đầy tạp chất. Nhưng giữa trời nóng thế này mà đeo khẩu trang thì lại chẳng thoải mái chút nào.
Còn cả làn da của anh nữa, trước đây vì ít ra nắng nên da vốn trắng sẵn, nhưng không đến mức trắng đến dọa người thế này! Chỉ cần đi qua bụi cây mà bị cành lá cọ nhẹ một chút thôi là đã hằn lên một vệt đỏ…
Chuyện này khiến anh càng thêm khó chịu.
Nhưng Lục Tĩnh lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942945/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.