Màn thầu sữa được làm rất tinh xảo, mỗi cái chỉ to bằng lòng bàn tay. Tiểu Giang và trợ lý ba miếng đã chén sạch một cái, ăn vừa sướng miệng vừa tiếc nuối.
Đến cuối cùng, sau một trận chiến kịch liệt, trợ lý thành công giành được mẩu màn thầu cuối cùng, hai người cảm giác khẩu vị ngày càng bùng nổ, càng ăn càng thèm. Lúc này mới chợt nhớ ra.
Thao Dang
Ơ kìa, tối nay bọn họ định livestream cái gì ấy nhỉ? Nhìn lại bình luận…
[Thôi xong, không nói nhiều nữa, hoặc là mua sốt, hoặc là gọi đồ ăn ngoài, kiểu gì ví tiền cũng phải chịu trận một lần!]
[Tiểu Giang chẳng nói gì, mà lại như đã nói hết mọi thứ.]
[Ngon đến mức hai ông phải đánh nhau để giành, ý là tôi nhất định phải mua hai lọ chứ gì?]
[Tôi không tin! Tiểu Giang, lần này mà anh dám lừa tôi nữa, tôi nhất định bỏ theo dõi!]
[Hu hu hu, dân nghèo rơi lệ, sao mà đắt thế này…]
Tiểu Giang: …
Trợ lý: …
À… bọn họ vốn định livestream mở hộp và đánh giá sản phẩm.
Thôi được rồi, đã đến nước này thì cứ mặc kệ vậy.
Tiểu Giang cũng đành buông xuôi.
Hít sâu… hít sâu… Anh ta cố gắng giữ phong thái điềm tĩnh, nhẫn nhịn mà hớp từng hơi nhỏ. Chỉ là khuôn mặt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, cùng với trán còn nóng rực, tất cả đều tố cáo mức độ cay xè vừa rồi.
Nhưng… phải miêu tả thế nào đây?
Dựa vào kinh nghiệm ăn uống mấy chục năm của anh ta, cũng không tìm được từ nào chính xác để diễn tả hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942935/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.