Trước sự nài nỉ đến cùng của ông chủ Tiền, Tống Đàm vẫn chẳng động lòng, chỉ hờ hững phẩy tay:
"Không được, đã nói với anh rồi, sản lượng dưa hấu không đủ, hơn nữa vận chuyển xa có rủi ro bị nứt vỏ. Chỉ có thể bán trong khu vực lân cận thôi."
"Anh xem thử đào đi."
Đào? Có dưa hấu trong tay rồi, ai còn nhớ đến đào chứ? Vừa nghĩ, ông chủ Vương vừa vùi đầu ăn tiếp. Số ít tế bào não còn sót lại nhanh chóng bị dòng nước dưa hấu ngọt lịm cuốn trôi sạch sẽ. Hai gã đàn ông lớn tuổi mỗi người ôm một nửa quả dưa, cắm đầu ăn hùng hục, nước dưa chảy dính đầy mặt.
Cái chậu inox cũ kỹ trên bàn chẳng mấy chốc đã chất đầy vỏ dưa.
Ngược lại, Tống Đàm và mọi người ở đây ngày nào cũng ăn dưa nên giờ vẫn còn giữ được chút phong thái.
Một quả dưa nặng 20 cân, ăn đến căng cả bụng, ai nấy đều không còn bụng dạ nghĩ đến bữa cơm.
Ông chủ Tiền và ông chủ Vương cũng không kìm hãm được, chưa kịp ăn cơm mà đã no căng bụng.
Chỉ có ông chú Bảy, tuổi tác lớn, rất biết kiềm chế bản thân, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Cơm còn ăn không đây?"
Ông chủ Vương vẫy tay, vốn định nói khỏi ăn nữa, nhưng thấy ông chủ Tiền như thể tám trăm năm chưa từng biết no, vội vã đáp liền mấy câu:
"Ăn! Ăn! Ăn!"
Trong bóng tối, không ai để ý thấy ông chú Bảy khẽ liếc nhìn Tống Đàm một cái, con bé này, thật khôn khéo!
Nấu cơm cũng chỉ nấu ít một, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942931/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.