Khi ánh hoàng hôn cuối cùng hoàn toàn khuất bóng, hai mảnh ruộng lúa cũng đã cấy xong.
Tống Tam Thành vẫy tay chào những người dân trong thôn đến giúp, rồi dẫn theo Ngô Lôi, người đang ủ rũ như gà mắc mưa, chậm rãi đi về nhà.
Vừa bước vào sân, đúng như dự đoán, Ngô Lôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ ra cạnh bể nước rửa sạch bùn còn sót lại trên chân, sau đó lầm lũi leo lên tầng ba.
Cả sân đầy người đứng nhìn nhau:
“Anh ta bị sao thế?”
“Đừng nhắc nữa…”
Tống Tam Thành cũng tỏ vẻ khó nói thành lời.
“Là thế này, hình như Lệ Lệ đã xóa nó khỏi danh bạ, còn chặn luôn rồi.”
“Cái gì?” Trương Yến Bình nhíu mày: “Bây giờ Lệ Lệ mới chặn anh ta á?”
Thao Dang
Thật sự thì, với kiểu người ngốc nghếch như Ngô Lôi, học sinh cấp ba còn biết dỗ dành con gái hơn anh ta. Mặc dù không ai ưa Lệ Lệ cho lắm, nhưng vẫn thấy tò mò, cô ta đã nhìn trúng anh ta kiểu gì vậy? Tống Tam Thành vội vã xua tay: “Lần này không thể trách Lệ Lệ, thật sự không trách được! Cái thằng ngốc này…”
Ông làm bộ mặt đau răng: “Nó gọi video với Lệ Lệ, rồi giơ con đỉa lên cho cô ta xem…”
Mà không phải chỉ lướt qua, anh ta dí sát vào camera luôn. Anh ta kể lể đủ thứ về nỗi vất vả của mình, thế mà Lệ Lệ không chửi anh ta một trận đã là có giáo dưỡng lắm rồi.
Nghe xong, cả sân đều im lặng.
Đúng là…
Tống Đàm nhìn Ngô Lan, biểu cảm phức tạp: “Mẹ, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942929/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.