"Không có gì, không có gì..." Tống Đàm cũng vội vã đưa tay ra chào hỏi.
Cô không quen những lời khách sáo chính thức, nhưng nhìn bí thư Tiểu Chúc làm nhiều lần, bây giờ cô cũng trở nên thành thục và trôi chảy hẳn.
May mà nhân viên bây giờ làm việc hiệu quả cực kỳ. Sau vài câu xã giao, mọi người đều e ngại cái nóng đang ập đến, nên ai nấy nhanh chóng kéo nhau lên núi.
Trước khi đi, đối phương còn không quên liếc mắt đầy ghen tị về phía căn biệt thự mới toanh.
"Ở quê rộng rãi thật, nhà xây đẹp ghê!"
"Cũng tạm thôi," Tống Đàm thản nhiên đáp, "Nhà mình tự xây mà, chỉ có sơn bên ngoài nhìn đẹp hơn chút, chứ ở thì cũng giống nhau cả."
"Các anh đi đường này nè. Trên núi nhà tôi nuôi một con c.h.ó lớn, nhưng nó ngoan lắm, không dễ gì cắn người đâu, đừng sợ nha!"
Thao Dang
"Chó thì có gì lạ đâu?"
Đối phương cũng bật cười: "Chúng tôi hay đi xuống mấy vùng quê, chỗ này mới một con c.h.ó chứ cái vườn cây ăn quả rộng cả nghìn mẫu kia nuôi hơn hai chục con c.h.ó sói lớn kìa! Không báo trước một tiếng là mấy con nó lao ra rượt, sợ muốn chết!"
Thấy đối phương khá cởi mở, ông chủ Tiền cũng nhập hội.
"Không sai! Nhưng mấy con c.h.ó dữ thật thì họ đều xích bằng dây sắt hết. Mỗi lần nó nhe răng ra là tôi tê cả da đầu!"
Vừa trò chuyện vừa leo núi, không biết có phải nghe tiếng người hay không, mà bầy gà sau núi nhân cơ hội cất tiếng "cục cục ta, cục cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942910/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.