Kiều Kiều đã không còn là Kiều Kiều của ngày xưa. Cậu nhanh chóng nhẩm tính trong đầu và nói:
“Ít nhất cũng được trăm cân rượu!”
Cậu ngại ngùng, gãi đầu:
“Cái này... dư thì thôi, chứ lỡ Kiều Kiều nấu không ngon, phí mất thì sao ạ?”
“Đúng đó!”
Ông chú Bảy cười hề hề:
“Chuyện nấu rượu ấy mà, thật ra cũng dễ. Nhưng người ta nói, cùng một cách làm, có người nấu ngon, có người lại nấu dở. Đến lúc đó xem xem Kiều Kiều nhà mình có cái tay nghề này không?”
Kiều Kiều ưỡn n.g.ự.c tự tin:
“Nhất định là có ạ!”
“Được!”
Thấy cậu đầy khí thế, ông chú Bảy cũng gật gù hài lòng. Đàn ông mà, việc gì cũng phải thử trước đã, chứ chưa làm đã sợ thì sao được.
Ông nhớ lại hồi còn trẻ, vì nhìn nhầm người mà nhận một gã đồ đệ, tốn bao công sức sửa tính sửa nết...
Kết quả thì sao? Nghĩ đến chuyện cũ, mặt ông thoáng chùng xuống, nhưng nhanh chóng quay lại chú ý đến Kiều Kiều.
“Con học cho tốt. Đợi con học xong, sang năm nhà có nguyên liệu, ông dạy con nấu rượu ngũ cốc thơm.”
“Rượu ngũ cốc là gì ạ?” Kiều Kiều tò mò hỏi.
“À,” ông gật đầu, ánh mắt mơ màng:
“Là rượu làm từ cao lương, lúa mì, bắp, nếp, gạo… Nấu xong chắc chắn ngon hơn!”
Nghe đến đây, Kiều Kiều lại không đồng ý. Học thì học, nhưng cậu cũng có chính kiến của mình:
“Con từng uống thử rồi, rượu cay lắm, trừ rượu nếp, mấy loại khác đều không ngon!”
Nhớ lại, mấy năm trước, cha đi uống rượu về hay say bí tỉ, ói mửa khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942889/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.