Muốn dưa hấu không? Lão Triệu lúc đó như người bệnh hấp hối giật mình bật dậy.
“Muốn muốn muốn! Khụ khụ khụ, ý tôi là, sao giờ này lại gọi điện? Xe chở dưa hấu mai mới đi mà.”
Tống Đàm thở dài, nói thẳng: “Sắp mưa to rồi, lười khuân về nhà nữa. Chắc khoảng một ngàn quả, cần tìm một cái xe lớn.”
Một ngàn quả?! Ôi chao, thế thì khách của lão chẳng phát cuồng lên à! Lão biết rõ, không ít người giờ toàn mua mấy quả nhét lên xe, lái xe mấy tiếng đồng hồ mang về tận thành phố bên cạnh kia mà!
Chính là ngon như thế, hấp dẫn như thế đấy!
Lão Triệu suýt nữa cười phá lên: “Tống Đàm à Tống Đàm, cô cũng có ngày hôm, khụ, ý tôi là, nếu tôi không muốn mua thì sao?”
Tống Đàm: …
“Thế thì dễ thôi!” Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi tự thuê xe lớn, thông báo lên nhóm, cắt thêm một quả cho khách mới nếm thử, ông đoán xem tôi có bán được không?”
Còn phải hỏi nữa à!
Lão Triệu lao thẳng ra cửa: “Cô cứ hái đi, tôi đi tìm xe ngay đây!”
Dưa hấu quá nặng, khuân đi khuân lại đúng là công việc tốn sức. Tống Đàm không cho Ngô Lan và Tống Tam Thành lên núi, mà chỉ dẫn theo Trương Yến Bình và Ngô Lôi đi khuân từng chuyến. Ngoài ra còn gọi thêm hai người trong thôn đến giúp.
Đáng nói là, Trương Yến Bình chỉ khuân được năm chuyến đã chuồn mất, dù sao công việc chính của anh ta cũng là chăm sóc khách hàng mà.
Còn Ngô Lôi…
Dạo này anh ta làm đến tê liệt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942881/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.