Vừa mở nắp, hương thơm đặc trưng của mật ong lập tức lan tỏa, khiến Quách Đông vô thức nuốt nước bọt.
Thứ mật ong màu cam nhạt trên muỗng chảy xuống thành từng sợi óng ánh, như thể gom trọn tinh hoa đất trời.
Cô chăm chú nhìn muỗng mật ong trong tay Kiều Kiều, cuối cùng ho khẽ một tiếng, ngồi thẳng dậy:
"Không tin! Trừ phi cho chị nếm thử một miếng!"
---
Một lúc sau.
Ngô Lan vừa vào phòng khách rót nước, đã thấy Quách Đông ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mắt dán c.h.ặ.t vào nửa chai mật ong trên bàn.
Còn Kiều Kiều thì chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta.
"Sao thế?" Ngô Lan tò mò hỏi.
Chỉ thấy Quách Đông đột nhiên đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng phải 1000 tệ một chai thôi sao? Tôi mua!"
Giọng nói kiên quyết, như thể 1000 tệ này đang cắt từng miếng t.hịt của cô ta vậy.
Nhưng lời vừa dứt, Ngô Lan đã bật cười: "Mua gì mà mua, không cần mua!"
Tim Quách Đông nhảy dựng lên, tràn đầy mong đợi nhìn sang.
"Nhà dì hết hàng rồi." Ngô Lan bình thản đáp.
Quách Đông: …
Hết? "Hết thật ạ?"
Cô ta nhìn chằm chằm nửa chai mật ong kia, ánh mắt Ngô Lan cũng nhìn theo, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không được không được, đây là để nhà dì ăn, chỉ còn lại có nửa chai này thôi, thật sự hết rồi, hay là con đợi thêm mấy ngày nữa?"
"Qua hai ngày chắc chắn có hàng. Nhưng nếu muốn đặt trước, phải đặt cọc trước, bên dì còn nhiều người đang xếp hàng chờ lắm đấy."
Quách Đông: …
Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942875/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.