Quách Đông đồng ý một cách rất sảng khoái, nhưng có câu ăn một lần nhớ một đời.
Ví dụ như bây giờ, cô đang chuẩn bị cùng Kiều Kiều đội nắng lên núi, đột nhiên lại cảnh giác hỏi:
“Nhà các em bán mật ong thế nào đấy?”
Kiều Kiều vui vẻ giơ một ngón tay lên: “Một ngàn tệ một bình nhé!”
“Một bình là…” Ánh mắt Quách Đông vô thức nhìn về chiếc kệ giữa phòng khách, nơi đặt một… à không, nửa bình mật ong.
Kiều Kiều cũng nhìn theo: “Chị bác sĩ, chị phát hiện ra rồi à? Đúng vậy đó, một bình 500 gram.”
Quách Đông tối sầm mặt.
“Cảm ơn.”
Cô bình tĩnh ngồi xuống: “Chị thấy mình không xứng đáng.”
Nếu là người khác, giờ này hẳn sẽ tập trung thuyết phục khách hàng rằng tiền nào của nấy, nhưng Kiều Kiều thì khác, cậu chỉ tò mò ngồi xuống theo, rồi hỏi:
“Tại sao lại không xứng đáng?”
“Vì chị không có tiền.”
Quách Đông thở dài sầu não.
“Một ngàn tệ mà chỉ có từng này mật ong, em biết chị mua mật ong để làm gì không?”
“Làm gì cơ ạ?”
Là một trợ thủ tuyệt vời trong cuộc hội thoại, Kiều Kiều tuyệt đối không để khách hàng cảm thấy cô đơn vì phải tự nói một mình.
Lúc này, ánh mắt tò mò của cậu nhóc cũng khiến Quách Đông nguôi ngoai đôi chút.
Thế là cô thở dài thêm cái nữa, rồi kiên nhẫn giải thích:
“Mật ong chị mua về để luyện thành dược hoàn. Trước khi nặn thuốc viên, phải tinh luyện mật. Chị không cần dùng mật ong cũ, chỉ cần luyện mật ong vừa là được, mà mật ong vừa một bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942874/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.