Quách Đông nhất thời nghẹn lời.
Chuyện… tại sao giữa “mẹ” và “mẹ” lại có sự khác biệt lớn đến thế? Mẹ cô, hồi cô vào đại học thì một mực bảo đây là ngành “bát sắt”, ổn định cả đời.
Đến lúc tốt nghiệp cần bỏ tiền ra chạy chọt vào bệnh viện thì lại bảo: “Con gái nhà người ta học ngành này sau này chẳng có thời gian lo cho gia đình đâu.”
Quách Đông cũng chẳng buồn chấp. Vì một suất biên chế ở bệnh viện nhỏ mà bỏ cả đống tiền, không đáng.
Thế là cô bèn bán đi một bài thuốc gia truyền mà ông nội để lại (thời đại thay đổi rồi, bài thuốc cũng mất giá, bán cũng chỉ được ba vạn tệ). Có tiền, có chứng chỉ trong tay, cô mở một phòng khám nhỏ ở khu chung cư cũ trong thành phố, chuyên giúp người ta điều dưỡng sức khỏe.
Cứ thế mà dần dà có tiếng, kiếm cũng không tệ.
Đến lúc này, mẹ cô lại vội vàng sốt ruột.
Tóm lại, tốt nghiệp mà không kết hôn thì cứ như hàng tồn kho trong kho lạnh, gặp ai cũng phải “mời chào giảm giá” một phen.
Quách Đông chẳng còn sức mà cãi nhau với mẹ nữa. Lúc này, nhìn ánh mắt tha thiết của Ngô Lan, cô lại có chút cảm động.
“Dì, dì thật sự nghĩ vậy à?”
Nói thật, trước đây Ngô Lan không nghĩ như thế.
Con gái á, học hành xong, đến tuổi thì lập gia đình, sinh hai đứa nhỏ, thế là viên mãn.
Nhưng bây giờ…
Suy nghĩ đó không phải không còn, nhưng đã khác rất nhiều.
Thao Dang
Học hành xong, đến tuổi, thì nhất định phải kiếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942871/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.